Hôm nay tôi đã gặpTú Anh - một cô bạn
cũ của tôi trong buổi họp mặt thường niên -một cô gái xinh đẹp, năng động, tự tin, cá
tính và đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Sẽ không quá một tí nào nếu tôi nói với bạn rằng:“cô ấy hội tụ đủ những gì thuộc về
hình mẫu lý tưởng của một người phụ nữ hiện đại”. Thế nhưng, bạn biết
không trước khi được như hôm nay, cô bạn
tôi đã từng là một người rất ít nói, ít cười. Cô ấy đã từng kiệm lời đến độ
khi chúng tôi vừa vào cấp 3, vào mỗi giờ ra chơi, cô bạn tôi chỉ ngồi chỗ của mình, không bắt chuyện với ai và hết giờ học
thì ra về.
Tôi nhớ những ngày đầu ấy, tôi và Tú
Anh ngồi cùng bàn hai, vì thế chúng tôi có nhiều cơ hội tiếp xúc, trao đổi, hỗ trợ nhau trong các hoạt động học tập, và
chúng tôi dần thân nhau như kiểu những người bạn giúp đỡ nhau. Rồi một ngày cô
gái cùng bàn đặt cho tôi một câu hỏi làm tôi hơi sửng sốt: “Bằng
cách nào mà bạn có thể nói chuyện với mọi người tự nhiên như vậy?”.
Sau 2 giây ngỡ ngàng tôi chợt hiểu vì sao cô bạn tôi lại đặt cho tôi câu hỏi
như vậy.
Bạn biết không với những người như cô ấy thì việc bắt chuyện, nói chuyện
với mọi người là một điều khó khăn vô cùng. Tại sao nhỉ? Vì như thế này : “Tôi
SỢ những gì tôi nói sẽ bị xem là vô duyên; Tôi SỢ sẽ làm mọi người mất vui; Tôi
SỢ họ nghĩ không đúng về những gì tôi nói” – Tú Anh đã nói với
tôi như thế (những lời nói làm tôi càng
hiểu hơn về cô bạn của mình) - như bao người khác cô bạn tôi đã từng ám ảnh bởi những
sự SỢ HÃI như thế. Không những
ngày này qua tháng nọ mà điều đó còn đeo đẳng nhiều người đến khi họ nhắm mắt
xuôi tay.
Bạn có thấy mâu thuẫn không khi một con người đã từng SỢ
nhiều điều đến độ cô ấy chẳng dám bọc lộ bản thân vậy mà giờ đây cô ấy lại là
hình mẫu mà mọi cô gái đều mơ ước?
Không mâu thuẫn đâu, đó là một con người đấy. Một con người dũng cảm mà tôi từng biết – một chiến binh thực
thụ dám vượt qua nỗi sợ của chính mình và cái chiến thắng của cô ấy là những gì
tôi đã nói với bạn đây.
Thật ra ngày đó tôi không giỏi hơn Tú
Anh. Tôi chỉ khuyên cô ấy nên áp dụng những
gì tôi đã thử mà thôi. Sẽ không khó để người ta nói chuyện với nhau và nhất
là khi chúng ta là những người bạn đồng trang lứa của nhau. Thay vì nói trỏng một
cái gì đó làm mọi người mất vui thì cô bạn
tôi chọn cách im lặng – biện pháp an toàn nhất. “Sao chúng ta không thử nói về những vấn đề
hot đang diễn ra; một câu hỏi thăm chân thành hoặc có thể là lời cảm nhận cho một
bài hát mới đang làm điên đảo các bạn xếp hạng, hay một diễn viên, một bộ phim
nào đó đang công chiếu nhỉ? hãy thử hỏi xem mọi người thấy thế nào về những điều
đó nhé”- chính những câu chuyện tưởng chừng vô bổ sẽ làm bạn hòa nhập
vào đám đông xung quanh ta. Bạn biết không Tú anh đã làm được và mọi chuyện cứ
tiếp diễn như thế về sau, cô bạn tôi không còn thấy e ngại khi nói chuyện với mọi
người nữa. Không hẳn là vì những gì tôi đã nói mà phần lớn là nhờ bản thân cô ấy
MUỐN VƯỢT QUA NỖI SỢ của mình. Và cuối cùng
như tôi đã nói, Tú Anh đã hoàn toàn “lột xác” trở thành như hôm nay: tự tin, năng động,
thân thiện, cởi mở trong những vai trò mới, việc mới và thử thách mới cùng nhiều
thành công mới.
Mặc dù NỖI SỢ là một điều phức tạp về nguyên nhân, đa dạng chủng loại với
3 cấp độ như Tiến
sĩ Susan Jeffers đã khẳng định từ “nhẹ đến nặng”:
- · Nỗi sợ là bề mặt vấn đề mà đối tượng gặp phải(dạng bất khả kháng như lão hóa hay dạng đòi hỏi hành động như sợ ra quyết định).
- · Nỗi sợ không phụ thuộc vào tình huống mà liên quan đến cái tôi cá nhân(sơ thật bại, sợ mất thể diện…).
- · Nổi sợ từ suy nghĩ: “TÔI KHÔNG LÀM ĐƯỢC.”
Có thật là TA KHÔNG LÀM ĐƯỢC hay không? Tôi xin trả lời là chúng ta làm được và minh chứng cho câu trả lời của tôi chính là cô bạn tôi đây - cô ấy đã làm được. cô ấy cũng từng áp đặt những chữ “KHÔNG” lên trước kết quả từ khi chưa bắt đầu như chính câu nói “TÔI KHÔNG LÀM ĐƯỢC”. Hãy nhìn xem cô bạn tôi đã dẹp những chữ “không” chắn đường cô ấy như thế nào: cô ấy không nghĩ nữa mà cô ấy hành động. Cô ấy thử tất cả những gì cô ấy nghĩ ra với mục đích muốn thay đổi bản thân để tự tin khi nói chuyện với mọi người xung quanh mình mặc cho nguyên nhân ban đầu có phải DO BẢN NĂNG (trực giác mách bảo) hay do bạn không muốn thay đổi mình và đổ lỗi cho hoàn cảnh. Dù lý do là gì thì việc bạn MUỐN THAY ĐỔI MÌNH mới là điều quyết định kết quả bạn có đồng hành tiếp với NỖI SỢ hay không bạn nhé.
Bạn biết không mọi thứ đều có sự lan tỏa và
nỗi sợ cũng không phải ngoại lệ, ví
như khi bạn sợ hãi việc thất bại, tôi dám chắc bạn sẽ sợ cả việc khi trình bày
sẽ bị bôi bác, bạn sẽ không bắt đầu vì bạn sợ kết quả không như mong muốn. Lúc ấy giải pháp của bạn là gì?Thử thất bại để học hỏi và từ từ tìm đến
thành công hay là bạn cứ khư khư ôm lấy nỗi SỢ HÃI mà sống tiếp quãng đời còn lại
của mình trong sự AN TOÀN bạn tự đặt ra? Quyết định là ở chính bạn và không ai khác có thể giúp bạn việc này vì
chỉ có bạn mới biết bạn muốn gì mà thôi?
Trở lại với chuyện cô bạn Tú Anh của tôi. Cô ấy đã thay đổi những định kiến về cái SỢ của
chính mình và giờ đây cô ấy đã có một công việc ưng ý với cuộc sống được làm chính
mình; không phải nói thì bạn cũng mường tượng được cô ấy hạnh phúc với cuộc sống
đó như thế nào rồi phải không?
Bạn thấy đấy, bạn tôi đã dũng cảm thể hiện mình, cô ấy thay
đổi và sống như cô ấy muốn mà chẳng cái nỗi sợ nào có thể kéo chân cô ấy nữa. Tôi
đoán bạn cũng muốn mình được hạnh phúc như thế, đúng không? Vậy thì đừng ngần
ngại bước ra khỏi VÒNG AN TOÀN, bước ra khỏi NỔI SỢ vô hình mà lâu nay vẫn kéo
bạn lại phía sau những người khác. Hãy rủ bỏ nó ngay và cài vào suy nghĩ : “TÔI SẼ LÀM ĐƯỢC”, và bạn sẽ thấy bạn được gì sau khi BẠN LÀM ĐƯỢC nhé.
Cảm ơn các bạn vì đã dành thời gian
quý giá của mình để nghe câu chuyện thường nhật của tôi.
Hãy hành động vì thành công của chính bạn mà không phải là một
ai khác ngoài kia nhé bạn của tôi !!!
Ngô Thị Bích Phượng, N2 - K20
THPT Chuyên Hoàng Lê Kha, Tây Ninh
Nhận xét
Đăng nhận xét